Trang Nhà

Phần Việt Ngữ

Văn Hóa

Phật Giáo

E-books

H́nh Ảnh Việt Nam

Dành cho Hội Viên

 

 

Giấc mơ lạ

           

                                   Am mây

                Lưng đồi khép cánh am mây,

               Đêm đêm lần hạt ngày ngày dịch kinh.

               Phong lan trước cửa buông mành,

              Hương trong theo ngọn gió lành bay xa.

                                Vô thường

              Hoàng hôn chầm chậm xuống gần,

             Đồi cao rảo bước thương vần Nghĩa Sơn.

             Vô thường lá rụng từng cơn,

            Trời xanh thả mảnh trăng non xuống hồ.

Hay quá! Hai bài thơ của thi sĩ Quách Tấn trong tập thơ Trăng Hoàng Hôn quả đă đạt đến mức thoát phàm. Chỉ cần vài nét chấm phá mà thi sĩ vẽ cho ta thấy cả một bức tranh linh động. Duy chỉ có mấy chữ “vần Nghĩa Sơn” là tôi chưa hiểu. Ngày mai tôi sẽ tra tự điển.

Tôi cố lật thêm vài trang nữa, nhưng mắt đă nhíu lại, đêm đă khuya. Thôi, để ngày mai đọc tiếp! Tôi tắt đèn trên bàn đầu giường.

Không rơ tôi chợp mắt được bao lâu, mà tôi lờ mờ thấy một bóng trắng từ trên trần nhà phủ trùm xuống tôi. Tôi sợ hăi. Trong một sát na, tôi nhớ lại trước kia các em tôi dạy tôi cách bắt ấn và niệm câu thần chú “Om mani padme hum”. Tôi vội co ngón tay bên tay phải định bắt ấn, nhưng bóng trắng lại bổ xuống gần hơn và dùng mấy ngón tay dài nhọn đè chặt lên bàn tay phải của tôi. Bàn tay tôi tê như bị muôn ngàn mũi kim châm. Lại trong một sát na kế tiếp tôi bỗng dưng phát tâm niệm Phật. Tôi niệm danh hiệu Đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật, Đức A Di Đà Phật, Đức Quán Thế Âm Bồ Tát. Tự dưng tay phải tôi thấy nhẹ dần, không c̣n bị đè nặng. Rồi bóng trắng lần lần tan loăng trong khi tôi vẫn liên tục niệm danh hiệu các vị Phật, Bồ Tát.

Lúc đó tôi từ từ mở mắt, tỉnh táo. Trong bóng tối lờ mờ, tôi nhận rơ trần nhà màu trắng đục.

Tôi vói tay bật đèn trên đầu giường, tất cả c̣n y nguyên như lúc tôi tắt đèn ngủ trước đó không lâu. Tập thơ Trăng Hoàng Hôn vẫn c̣n trên bàn. Tôi đâu có đọc truyện ma quái kinh dị trước giấc ngủ? Tôi nh́n lại, ḿnh vẫn nằm ngay ngắn thoải mái, không đè bên trái tim, th́ đâu có chuyện máu khó lưu thông nên thần trí bất an?

Tôi tắt đèn, nhưng không ngủ lại ngay mà nằm nh́n lên trần nhà suy nghĩ mông lung. Tất cả cũng do tôi sợ hăi nên muốn chống lại ma. Và chính tôi gây hấn trước. Chính tôi muốn bắt ấn trừ ma. Cho nên bóng ma quyết chống lại tôi nên mới đè tay tôi ngăn tôi lại.

May sao, tự Phật tâm trong tôi đă khiến tôi niệm Phật ngay lúc đó, và niệm danh hiệu ba vị mà lúc nào tôi cũng nghĩ tới trước tiên. Tôi nghe các em tôi kể khi ḿnh niệm câu thần chú trên và bắt ấn chỉ vào hồn ma, nếu hồn ma nào bị trúng phải sẽ tan ră không c̣n siêu sanh được. Ôi, tội nghiệp quá! không siêu sanh được sao? Vậy họ sẽ là hồn ma muôn đời sao? Tôi có thân, có trí, tôi nói ra được những ǵ tôi nghĩ; c̣n hồn ma không nói được, thân không có nên vất vưởng đây đó, khổ biết bao!

Giấc mơ trên tuy rất ngắn nhưng đă dạy tôi bài học quư giá:

. Sợ hăi cũng là đầu mối gây phiền năo và tạo nghiệp: v́ tôi sợ ma nên cố t́m cách trừ ma. Nhờ Phật tâm của tôi đă cứu tôi, khiến tôi phát tâm niệm Phật; nếu không, chắc tôi đă làm tổn thương hồn ma và tạo nghiệp ác rồi.

. Chỉ có từ bi mới hóa giải được mọi tranh chấp có thể đưa đến tạo nghiệp ác. Danh hiệu các vị Phật, Bồ Tát tượng trưng cho từ bi vô bờ và đă giải tỏa được mối giằng co căng thẳng lúc đó.

Tôi tiếp tục niệm Phật và ch́m vào giấc ngủ yên lành lúc nào không hay. Khi nghe tiếng chim gọi đàn ríu rít, tôi mở mắt ra. Một ngày đẹp đă đến. Tôi bỗng phát tâm cầu xin cho bóng ma đêm qua siêu sanh để được hưởng một ngày đẹp như tôi đang có hôm nay.

* * *

Tôi đọc hoài bài kệ: “Phật, chúng sanh tánh thường rỗng lặng” mà nay mới hiểu rơ ư nghĩa thâm sâu của câu đầu trong bài kệ đó. Tôi cố gắng tập dẹp bỏ hết những ư tưởng che mờ cái Phật tâm của tôi, như: sợ hăi, giận, hờn, ham muốn, nghĩ xấu cho người, … thường bất chợt nảy ra trong trí tôi hằng ngày.

Tôi nhớ tới bài kệ tôi đọc mỗi ngày sau khóa lễ niệm Phật:

               “Nguyện đem công đức này

               Trang nghiêm Phật Tịnh Độ

               Trên đền bốn ân trọng

               Dưới cứu khổ ba đường

               Nếu có ai thấy nghe

               Đều phát tâm Bồ Đề

               Hết một báo thân này

               Cùng sanh cơi Cực Lạc

Trang nghiêm Phật Tịnh Độ: nghĩa là vun bồi cho cơi Tịnh Độ thêm trang nghiêm.

Trên đền bốn ân trọng: tức là đền ơn Đức Phật, ơn thầy, ơn cha, ơn mẹ.

Dưới cứu khổ ba đường: ba đường là địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh.   

Tôi nguyện cho vong linh nào c̣n vất vưởng gần đâu đây, trong nhà tôi, ngoài vườn, bên kia đường, … mỗi ngày nghe được bài tụng Chú Đại Bi, câu niệm Phật A Di Đà mười lần, và bài Chú Văng Sanh.

Con chó Oakley liếng khỉ ít khi chịu ngồi yên, vậy mà mỗi ngày Rằm tôi đánh chuông gơ mơ tụng kinh A Di Đà và niệm Phật trên lầu, Oakley nằm êm ru dưới nhà. Chắc là nó sẽ phát tâm Bồ Đề một ngày gần đây. Mong thay!

 

 

 

Du Yên

H́nh ảnh:

Tượng Phật Thích Ca Mâu Ni ở Sarnath Museum, India - Tác giả: Tevaprapas, wikipedia.org

Tượng Phật A Di Đà, wikipedia.org

Tượng Bồ Tát Quán Thế Âm trong sân Chùa Liên Hoa, Montreal, Canada.

Tien Le Publisher 2011 - All Rights Reserved