17
tháng 4, 2012
Má
ơi,
Từ
lâu con có thói quen nhớ tới Má nhân ngày sinh nhựt của con. Hôm nay, cũng
vậy, vừa mở mắt ra c̣n nằm trên giường, ư nghĩ đầu tiên là con nhớ tới Má.
Ngày
này sáu mươi năm trước Má chịu đau đớn từng cơn để ban cho con sự sống. Con
o oe mở mắt chào đời ở nhà bảo sanh Điểm Duyên bên Khánh Hội. Má đặt tên con
là Duyên, lấy tên nhà bảo sanh để ghi nhớ ngày trọng đại đó.
Con
lớn lên bên cạnh Má suốt mười chín năm. Mười chín năm đó con học được nơi Má
bốn chữ Công, Dung, Ngôn, Hạnh – bốn chữ khuôn mẫu cho người con gái trong
truyền thống giáo dục Việt Nam – cùng
rất nhiều tánh tốt đă hướng dẫn con nên người trong suốt bốn mươi năm sau
đó, và cho tới bây giờ, con đang bước qua ngưỡng cửa lục tuần.
Con
rời gia đ́nh đi du học xa lúc mười chín tuổi. Con không được ở bên Má nữa.
Trong suốt bốn thập niên con lang thang nơi xứ người, và v́ hiềm khích giữa
chị em trong nhà, con không được gặp Má. Tuy vậy, con vẫn yên tâm là Má sống
an lành ở một nơi xa – Má với con cùng hít thở một bầu không khí, cùng có
mặt ở thế gian này.
* *
*
Một
lần Kiệt có việc đi xa nên nhờ Hoàng tới săn sóc Má và đưa Má đi nhà thương
lọc máu. Con hay tin, tức tốc lấy vé máy bay qua Ottawa, vô nhà thương thăm
Má vào ngày Má lọc máu. Bước tới bên giường Má nằm, con mừng quá hỏi:
-
Má, Má nhớ con hông? con là Mỹ Duyên nè!
- Ờ,
Mỹ Duyên, ờ, ờ.
Má
có vẻ ngờ ngợ không nhận ra con. Chắc là con chưa kịp cởi khăn nón mùa đông
nên Má nh́n không ra, tưởng cô nào đang nói chuyện với Má. Má mỉm cười, gật
đầu chào lịch sự như chào khách quen tới thăm; rồi Má xoay đầu qua một bên,
mắt nhắm lại nhưng miệng vẫn lẩm bẩm:
Rồi
chợt Má mở bừng mắt ra, sắc mặt rạng rỡ:
-
Ủa, Mỹ Duyên là con của má mà!
Con
nghe Má nói mà mừng tới chảy nước mắt. “Ủa, Mỹ Duyên là con của má mà!” Câu
nói đơn sơ đó chuyên chở cả một bầu trời thương yêu tŕu mến. Đúng rồi, Mỹ
Duyên là con của Má mà! Cho dầu con sắp bước qua tuổi sáu mươi nhưng trong
ḷng Má, con vẫn là đứa con gái nhỏ Má quen kêu là Mỹ Duyên từ ngày con sanh
ra đời. Bầu trời thương yêu đó làm sao con t́m lại được. Nay chỉ có ḿnh con
c̣n ở thế gian này, chỉ có ḿnh con c̣n hít thở bầu không khí này.
Ngày
giỗ đầu của Má, con tụng xong khóa lễ Kinh A Di Đà, rồi con lan man ngẩn ngơ
không biết làm ǵ cả ngày, như người vừa đánh mất một món đồ quư giá.
Ngày
sinh nhựt thứ 60 của con, con bâng khuâng tiếc nuối, ao ước được nghe lại
một câu nói đơn sơ:
“Ủa,
Mỹ Duyên là con của má mà!”
Thương thân Má ốm đau bao năm ṛng ră, bởi lẽ vô thường c̣n tiếc rẻ chi, rời
cơi tạm về nơi Cực Lạc.
Tủi phận con cho dẫu tuổi tác chất chồng, xa ĺa vĩnh viễn nỗi đau không
xiết, mất bầu trời từ ái ngàn thu.
Con
của Má,
Mỹ
Duyên
Tien Le Publisher 2011 - All Rights Rerserved