Văng Sanh Cực Lạc
Khi
viết bài này tôi chỉ mong tường thuật lại những chuyện mắt thấy tai nghe về
sự linh ứng của Kinh A Di Đà, một trong ba bộ kinh quan trọng nhất của Tịnh
Độ tông (Vô Lượng Thọ Kinh
sukhāvatī-vyūha, Quán Vô Lượng
Thọ Kinh
amitāyurdhyāna-sūtra, và Phật Thuyết A Di Đà Kinh hay thường được gọi
tắt là Kinh A Di Đà amitābha-sūtra).
V́ tôn trọng sự riêng tư của vài nhân vật có thật trong các câu chuyện kể sau đây, tôi xin phép dùng các tên giả tưởng.
Trước hết tôi xin tóm tắt sơ lược
về Phật giáo và Tịnh Độ tông:
Quán Vô Lượng Thọ Kinh bằng tiếng
Nhật Nguồn: Internet |
Tịnh
Độ tông là một pháp môn tu hành của Phật giáo Đại Thừa, dựa vào tha lực của
đức Phật A Di Đà (Amitabha Buddha) và 49 lời nguyện của Ngài để
được Ngài và các thánh chúng rước về cơi Tây Phương Tịnh Độ, hay c̣n được
gọi là Cực Lạc quốc độ. Tông này lấy việc tŕ niệm danh hiệu đức Phật
A Di Đà làm tôn chỉ, cùng với ba hạnh:
. Tín (tin Phật, tin Pháp, tin Tăng, tin vào nguyện của đức Phật A Di Đà, tin có Tịnh Độ, tin lư nhân quả),
. Nguyện (nguyện bỏ cơi ta bà, nguyện sanh về Tây Phương Cực Lạc),
. Hành
(chuyên cần chăm chú niệm Phật cho đến mức nhất tâm bất loạn)
mà người Phật tử phải năng thực hành để được văng sanh về cơi Tây Phương Tịnh Độ. Dĩ nhiên theo tôi nghĩ c̣n những điều kiện khác, thí dụ như phải tu sáu hạnh Ba La Mật (Bố Thí, Tŕ Giới, Nhẫn Nhục, Tinh Tấn, Thiền Định và Trí Tuệ), Quán Tưởng, thực hành từ, bi, hỷ, xả … Tu tập là cả một hành tŕnh và cơi Tịnh Độ Cực Lạc như trong các kinh đă ghi chép là một trong vô số nơi đến mà không bị đọa trở lại vào ba đường ác (địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh).
Tượng Phật A Di Đà ở
Kamakura,
Nhật Bản
Nguồn:
Internet |
Nhiều
người cho rằng cơi Cực Lạc quốc độ hay Tây Phương Tịnh Độ và Phật A Di Đà
không có thật, và chỉ là sản phẩm của người Tàu hay những tỳ kheo trẻ khi đi
hoằng pháp về phương Bắc (để thành lập nên hệ phái Bắc tông) tạo dựng lên
với mục đích lừa bịp những người mê tín dị đoan. Nhiều người tỏ ư nghi
ngờ về hiệu quả của phương pháp niệm Phật, không biết có kết quả thực sự hay
ít nhất phải có những điều linh ứng qua việc tu tập.
Câu chuyện thứ nhất |
Vợ tôi có cô bạn học rất
thân tên là Kim Cúc. Hai má con cô kể lại cho vợ chồng tôi nghe như
vầy:
Lúc ba
của cô Cúc mất hai má con cô thay phiên nhau tụng Kinh A Di Đà và Thần Chú
Văng Sanh Quyết Định Chân Ngôn (có nguyên tên là Bạt Nhất Thiết Nghiệp
Chướng Căn Bản Đắc Sanh Tịnh Độ Đà Ra Ni). Sau 49 ngày mất của ba cô
Cúc, nhằm một ngày đông giá buốt vào tháng Giêng, má của cô Cúc một buổi
trưa ngồi đọc sách gần bàn thờ chồng bà, bỗng nhiên bà thấy một con bướm nhỏ
từ đâu bay tới đậu trên bàn thờ. Bà lấy làm lạ là tất cả các cửa ra
vào và cửa sổ đều đóng kín v́ đang giữa mùa đông, mà con bướm từ đâu bay
tới, và làm ǵ có bướm sanh nở giữa mùa đông? Bà khấn thầm nếu hồn con
bướm là hồn chồng bà th́ hăy bay xuống đậu gần bà. Tức th́ con bướm
bay xuống đậu trên cuốn sách bà đang đọc, hồi lâu lại bay trở lên bàn thờ.
Bà đi thắp một nén hương trên bàn thờ chồng rồi đi chợp mắt một lúc; khi bà
tỉnh dậy th́ không thấy con bướm nữa.
Phật A Di Đà và thánh chúng tiếp dẫn |
Tiếp theo cô
nhắc lại lời tôi nói khi trước và bảo với tôi rằng:
“Em
thấy cảnh Tây Phương Cực Lạc lúc em c̣n tỉnh chứ không có nằm mơ như anh
nói, và thấy cũng khá lâu, khoảng mười lăm phút”.
Tôi phỏng
đoán bài mật chú dài như vậy, rất có thể là Kinh A Di Đà bằng tiếng Phạn hay
cũng có thể là thần chú Văng Sanh Tịnh Độ Chân Ngôn được tŕ tụng nhiều lần.
Câu chuyện thứ ba |
Má tôi mất năm 2011.
Hằng ngày chị em chúng tôi cùng nhau mỗi nhà tụng nghi thức cầu siêu cho má
tôi. Mợ Mười của tôi, tức là nữ thi sĩ Dương Chiêu Anh, pháp danh Viên
Huệ, ở tận Úc Đại Lợi cũng tŕ tụng Kinh A Di Đà cầu siêu cho má tôi hằng
đêm. Mợ là một học giả Hán-Việt, thường dịch kinh sách Phật giáo từ
Hán văn sang Việt ngữ.
Một
hôm mợ Mười tôi nằm mộng, thấy đi vào một ngôi chùa thật to lớn và thật đẹp,
và tên chùa là “Tây Phương Tự”. Có rất đông người đi chùa ra vào tấp
nập. Bỗng nhiên mợ tôi gặp một bé gái mặt áo hồng từ trong chùa đi ra,
và trong vía mợ tôi bảo:
“Ủa, cô bé
này là chị Năm đây mà, sao bây giờ lại biến thành bé gái?” (má tôi thứ Năm
bên ngoại)
Tỉnh dậy, mợ gọi điện thoại cho chị em tôi kể về giấc mơ lạ. Chúng tôi nhớ lại chuyện Pháp sư Khoan Tịnh ngồi thiền xuất hồn tới cơi Tây Phương Cực Lạc (như đă kể trong cuốn Tây Phương Cực Lạc Du Lăm Kư), ở đó sư thấy tất cả những ai đới nghiệp văng sanh vào trong hoa sen ở ao Thất Bảo đều mang h́nh hài bé gái mặc áo hồng, hoặc bé trai mặc áo lam, thêm vào chùa tên là “Tây Phương Tự” nữa th́ chúng tôi tin rằng đa phần má chúng tôi cũng đă văng sanh về cơi Cực Lạc rồi.
Tượng
Phật A Di Đà Nguồn: Internet |
* * * |
Các tăng sĩ và phật tử tu
theo Nam tông hay Luật tông, Thiền tông … thường bài xích cho rằng cơi Tịnh
Độ và Phật A Di Đà là không có thật, thậm chí c̣n có nhiều tăng sĩ hiện nay
bác bỏ luôn kinh Vu Lan Bồn, cho đó là sản phẩm của Tàu dựng lên nhằm mục
đích kinh doanh. Đối với những người như vậy th́ tôi không c̣n ǵ để
nói. Tôi muốn gởi bài viết này đến những ai tin rằng có cơi Cực Lạc
Tịnh Độ của đức Phật A Di Đà và những ai thật sự có ḷng hiếu thảo với cha
mẹ.
Làm
con hiếu thảo ai lại không muốn cha mẹ ḿnh khi mất đi được đến một nơi
thuần những sự vui sướng, đâu có ai muốn hồn cha mẹ ḿnh phải đọa trong ba
đường ác đạo. Khi cha mẹ mất, các con có nhiều cách làm để hồi hướng
công đức cho cha mẹ như: làm phước, ấn tống kinh sách … nhưng thiết thực
nhất vẫn là phương pháp tụng kinh tŕ chú.
Tụng kinh cầu siêu cho người mới mất ở chùa Minh Đăng Quang Nguồn: Lê thị Hồng Ngọc |
Qua ba
câu chuyện trên, tôi muốn nhắn nhủ với tất cả Phật tử nào muốn báo hiếu cha
mẹ rằng: những ai có cha mẹ hay người thân sắp mất hay mới vừa mất, nếu muốn
các vị được văng sanh về cơi Cực Lạc Tịnh Độ của đức Phật A Di Đà, nên quyết
tâm tŕ tụng Kinh A Di Đà, hay ít nhất là tŕ tụng Chú Văng Sanh liên tục
trong 49 ngày sau khi người thân lâm chung. Không ít th́ nhiều công
đức tụng kinh và tŕ chú có ảnh hưởng đến nghiệp lực của cha mẹ hay người
thân, ví như tảng đá nặng nhưng nhiều người cùng khiêng th́ tảng đá cũng
được di chuyển. Tôi tin rằng cha mẹ quư vị sẽ không rơi vào ba đường ác đạo,
và nếu không được văng sanh vào cơi Tịnh Độ, th́ cũng được vào một cơi thiên
nào đó.
Xin
quư vị tuyệt đối đừng tốn tiền của xây mộ phần nguy nga lăng tẩm bề thế, cha
mẹ chẳng được lợi ích ǵ cả. Nhiều người c̣n sát hại súc vật, giết
heo, giết gà vịt đăi khách viếng tang những bữa tiệc lớn; âm đức của ḿnh
vốn đă không có mà c̣n chồng chất thêm ác nghiệp, linh hồn của cha mẹ ít
nhiều cũng bị ảnh hưởng lây.
Bài
viết này chỉ ghi lại những chuyện đă xảy ra mà tôi biết được qua việc tụng
Kinh A Di Đà và tŕ Chú Văng Sanh để hồi hướng công đức cho người mới mất,
tuyệt không có ư bàn luận về cơi Tịnh Độ Cực Lạc và đức Phật A Di Đà có thật
hay không. Tin hay không về những sự linh ứng mà gia đ́nh và bạn bè
tôi đă gặp c̣n là tùy duyên của mỗi người.
“Nam mô
A Di Đà Phật”.
Viết xong ngày 23 tháng 9, 2012
Minh Chí Lê
Anh Dũng Hiệu đính
Mùa Vu Lan năm Giáp Ngọ, Tây lịch 2014, Phật lịch 2558. |
Các ni tụng kinh ở chùa Dược Sư
- Nguồn: Lê thị Hồng Ngọc |
Các ni tụng kinh ở chùa Chánh Giác Nguồn: Lê thị Hồng Ngọc |
Phụ Bản |
Bài dưới đây do anh tôi
viết sau khi Má chúng tôi mất khoảng bốn tháng. Lúc đó dù thất thứ bảy đă
qua, anh chị em chúng tôi vẫn tiếp tục tụng Kinh A Di Đà và tŕ Chú Văng
Sanh thường xuyên cầu siêu cho Má chúng tôi.
Minh Chí Lê Anh
Dũng
Vu Lan năm Giáp Ngọ, Tây lịch 2014, Phật lịch 2558. |
Điềm chiêm bao vui Lê Anh Hoàng |
Rạng ngày 15 tháng 7, 2011 Suốt
đêm con ngủ thấy nhiều cảnh trong chiêm bao nhưng không thấy Má. Đến
4 giờ 20 sáng con thức giấc, con dậy uống miếng nước v́ trời nóng.
Rồi con đi ngủ lại, và con thấy Má. Má khoảng 50 tuổi tóc c̣n đen chưa bạc,
gương mặt Má hơi sậm đen. Má mặc áo màu xanh chàm và quần tây đen,
chân Má mang giầy bít, vẻ mặt Má tươi cười nhưng ít nói. Phong cảnh
ở Việt Nam đường sá sang đẹp; con lái xe chở Má đi Biên Ḥa. Vô thành phố con đậu xe, rồi hai má con bước
xuống đi bộ chơi. Thấy Má đi đứng một ḿnh khoẻ mạnh như hồi c̣n
trẻ, con mới hỏi: “Bây giờ Má chỉ c̣n phần hồn thôi, Má
có thấy khoẻ hơn lúc c̣n sống không?” Má chỉ nh́n con cười chứ không trả lời rồi
cứ bước đi, con đi theo không kịp. Lề đường sạch sẽ và nhà cửa rất
sang trọng. Má cứ bước đi trên đường phố. Con đi bên cạnh và biết Má
chỉ c̣n phần hồn nhưng rơ như xác phàm. Má chỉ ngọn núi h́nh tam giác cân phía sau
các nhà lầu cao; ngọn núi hùng vĩ và lạ chưa từng thấy, v́ trên đó
có các cao ốc sừng sững nguy nga, nh́n như cái quặng nằm úp. Trời
không có nắng, cũng không có mây đen, chỉ là màu xám lợt; thành phố
cũng vậy, như một tấm h́nh đen trắng. Má muốn tới núi đó, hai má con lại lên xe đi
t́m đường vô núi. Đường sá rộng và dài, qua mỗi ngả tư con lại nh́n
hai bên coi có núi ở cuối đường dài thật dài không. Con cứ lái xe đi kiếm, Má ngồi kế bên nh́n
phố xá. Trời gần tối, con vô khách sạn mướn pḥng cho Má nghỉ rồi
mai đi kiếm tiếp. Từ ngoài bao lơn nh́n ra Má lại chỉ ngọn núi hiện
ra trong nắng hoàng hôn. Núi thấy gần sát bên nên Má muốn tới đó
liền; rồi hai má con lại xuống lấy xe chạy ra hướng đó. Lại cũng
không thấy! Trong lúc ăn tối tại nhà hàng, Má muốn uống
nước mảng cầu xiêm. Con hỏi thăm cô người Việt mặc áo đầm trắng như
y tá đang đứng xay nước sinh tố sau quầy kiếng; cô vừa đưa tay chỉ vừa
nói: “Anh cứ đi về phía nầy qua ba ngả tư, quẹo
trái là thấy liền.” Con mới hỏi cô: “Núi đó là núi ǵ ?” Cô nói: “Đó là núi Châu Đ́nh.” Con ngạc nhiên hỏi lại: “Uả, tại sao là Châu
Đ́nh mà không phải là Châu Thới?” Cô ung dung nói: “Châu Thới nhỏ xíu ngày xưa
không c̣n nữa, bây giờ chỉ có núi Châu Đ́nh thôi.” Ăn cơm xong hai má con đi theo hướng đó và cuối cùng tới chân núi. Con đậu xe lại, hai má con xuống đi bộ rồi đứng nh́n: ngọn núi uy nghi hùng vĩ trong màn trời đêm, sáng choang, nhứt là trên đỉnh núi, các cao ốc dựng đứng chiếu sáng lộng lẫy. Má rất vui đă đến được núi mà suốt cả ngày đi kiếm không ra. Rồi con thức dậy lúc 5 giờ 46 sáng và con
viết liền bài nầy. Má lại độ cho con viết rành mạch bài nầy, rơ
ràng từng chi tiết; và con đă viết xong cho các anh chị em con đọc
tin vui về Má.
|
* * *
|